Tôi hoảng hốt ngồi bệt xuống sàn nhà vệ sinh lạnh lẽo, chuyen tinh yeu que thử thai hiện lên 2 vạch, nhảy múa trước mắt tôi. Thế là thế nào. Rõ ràng tôi đã uống thuốc ngừa thai khẩn cấp rồi cơ mà!
Chả trách mấy ngày hôm nay tôi nôn vật vã, hễ đưa món gì lên miệng là dạ dày cuộn lên, đẩy tất cả những gì còn dính lại dưới đáy dạ dày lên, nôn thốc nôn tháo. Đến giờ phút này con tôi đã được 10 tuần tuổi rồi. Tôi bám víu lấy một hy vọng mong manh là sẽ có một đám cưới với anh. Vậy mà anh viện ra đủ lý do chỉ để tôi đồng ý bỏ con đi.
Tôi đã khóc không kìm nén được khi nghe thấy nhịp tim của con, nhìn thấy hình hài của con trên máy siêu âm. Tôi đã khóc như người mất hồn, tim tôi như nát tan. Tôi không có một nơi bấu víu nào trong cuộc đời này sao . Anh không cưới đồng nghĩa với việc tôi giữ con sẽ mất việc. Giữa thành phố tóc ngắn ồn ào hoa lệ này, nếu không có việc thì coi như hai mẹ con tôi sẽ chết đói. Về nhà ư? bố tôi với căn bệnh cao huyết áp và tiểu đường 20 năm nay sẽ sống sao nổi. Chắc chắn cú sốc mà đứa con gái ngoan hiền, luôn là niềm tự hào của cả nhà sẽ giết chết luôn ông. Tôi không còn lựa chọn nào khác, dù tôi có cố đưa ra hàng trăm lý do thì cũng không thể nào xóa được cái tội mà đày xuống tận tám tầng địa ngục cũng không rửa sạch: Giết con của mình.
Hóa ra tôi cũng như anh, đều là những kẻ đáng chết trong cuộc đời này. Tôi và anh là thứ người gì mà dám quyết định sinh mạng của người khác? Tôi mất ngủ cả tuần liền vì đau đớn, dằn vặt.
Ngày biết con phải ra đi, tôi đã ôm cái bụng dẫn con đi chơi, cho con ăn thật ngon, muốn con hưởng tình thương của cả bố và mẹ. Thế nhưng anh lạnh lùng không thèm chú ý đến con lấy một lần. Anh bảo: “Nó chỉ là cục máu, em yên tâm sẽ không có gì xảy ra, anh đã đưa em đi bệnh viện tốt nhất thành phố, anh đâu có bỏ mặc em”. Hóa ra đây là sự tử tế của người đàn ông mà tôi đã từng si mê, đã từng tin tưởng mà giao phó cuộc đời mình.
Mắt tôi hoa lên về những hình ảnh mà anh gieo rắc trong tôi: một thế giới chỉ có riêng anh với tôi, một gia dinh hạn phúc, một người đàn ông có trách nhiệm. Lời anh nói vẫn luẩn quất trong đầu tôi: “Anh muốn chúng mình có con, chúng mình sẽ có gia đình riêng của mình”.
Vậy mà đến khi tôi đang đi đến nửa đường tới cánh cửa mà anh vẽ cho tôi thì anh thản nhiên ném vào mặt tôi: “Anh chưa muốn cưới vợ bây giờ”. Anh đưa cho tôi một chục lý do: n hà anh đang có tang, mẹ và gia đình anh không chấp nhận, cưới bây giờ anh chưa đủ kinh tế…Lý do nào cũng có sức nặng áp đặt, chỉ có lý do muốn giữ con của tôi là quá nhẹ, chẳng cần phải đếm xỉa đến. Có thể bạn quan tâm đến doi song suc khoe hàng ngày.
Cuộc sống mông mênh và dài rộng vô cùng. Dù tôi có đau đớn đến thế nào đi nữa thì cuộc sống vẫn cứ trôi và người đàn ông mà tôi tin tưởng vẫn nhởn nhơ, phè phỡn, đi tán tỉnh những người con gái khác.Tôi đau đớn ôm nỗi đau một mình còn anh ráo hoảnh vì anh đâu mang con, đâu thấy hình hài con. Tôi biết một người mẹ ác độc như tôi có quyền gì mà nói.
Đúng là đời không học đâu được chữ ngờ. Nên đừng ai khờ dại như mình yêu bằng cả trái tim mà hãy sống bằng lý trí. Tôi biết ở đâu đó anh vẫn đang cười và thở phào vì rũ bỏ được trách nhiệm.
Đau đớn ở thể xác rồi cũng có lúc hết, nhưng sự đau đớn trong tâm hồn thì chẳng lúc nào nguôi. Nỗi ám ảnh này sẽ theo tôi suốt cuộc đời này. Anh ạ! Đời có nhân quả, anh sẽ phải trả giá cho tội ác này!