Tôi thấy bản thân mình nhơ nhuốc, như một món đồ chơi để người yêu và Thuận đá qua đá lại. Thực lòng tôi chỉ muốn đấm đá, cấu xé hai người đàn ông đã chà đạp cuộc đời tôi.

Tôi, một cô bé mới bước chân ra khỏi cổng trường đại học, ngoại hình trung bình, tính cách trầm lắng, không sôi nổi nhưng hòa đồng với bạn bè. Ra trường, đi làm, tôi gặp và quen anh. Sau khoảng một năm tìm hiểu, tôi nhận lời yêu anh bởi ngoài sự đồng điệu về tâm hồn, tôi nhìn thấy ở anh là một người đàn ông tin tưởng. Sau đó, do công việc nên tôi phải chuyển đi thành phố khác làm.

Dù xa cách về địa lý nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc tâm sự, vài ba tháng tôi lại về gặp anh hoặc anh đến gặp tôi. Tình cảm của hai đứa vẫn rất tốt đẹp. Xin kể thêm với các bạn về một nhân vật nữa xuất hiện trong câu chuyện này của tôi. Đó là Thuận, bạn thân của người yêu tôi. Hai người rất thân thiết, thậm chí có thể hiểu và tin tưởng nhau hơn cả anh em ruột trong nhà. Tôi cũng rất quý mến Thuận, thế nên ngoài những giây phút riêng tư dành cho hai đứa, chúng tôi cũng hay tụ tập cùng Thuận và bạn gái anh, một cô bé xinh xắn và rất dễ thương. Tôi thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm Thuận vì thật tâm rất quý và coi anh như anh trai mình.
Cách đây nửa năm, tự nhiên bạn trai tôi có dấu hiệu xa cách. Thông qua vài người bạn, tôi biết được anh giờ đã có người con gái khác và chuẩn bị kết hôn. Phải nói thêm rằng, thời gian đấy tôi không hay gọi điện về cho Thuận vì bạn trai tỏ ra ghen mỗi khi tôi gọi điện cho Thuận. Tôi chỉ gọi điện cho người yêu và anh vẫn giấu tôi về việc có người con gái khác. Sau khi biết chuyện, tôi đã chia tay. Anh cũng chẳng có một lời giải thích nào, những tháng ngày sau đó tôi sống trong địa ngục với nước mắt và đau khổ.

Cách đây hai tháng, tôi được điều đi học nâng cao ở thành phố. Trở lại nơi cũ, tôi vừa vui vì được thăm gia đình, cũng đau khổ nhiều bởi nỗi đau bị lừa dối chưa nguôi ngoai. Thuận biết tôi về và đến thăm, hôm đó tôi ở nhà một mình. Chúng tôi đã nói rất nhiều, chủ yếu về người yêu tôi. Thuận an ủi, sẻ chia với tôi nỗi đau, từ những cái nắm tay nhè nhẹ, Thuận ôm tôi để an ủi.

Rồi anh ta lợi dụng lúc tôi đang đau khổ đó và có những hành động muốn tiến xa hơn. Không biết tôi đã tát Thuận bao nhiêu cái, khóc lóc, nói rõ là không hề có tình cảm với Thuận, đã chống cự, van xin, nhưng mà cuối cùng cũng không chống đỡ được sức vóc của một người đàn ông. Thuận đã chiếm được tôi. Thật sự tôi cảm thấy nhục nhã, ê chề giống như bị cưỡng hiếp vậy. Giờ tôi thấy bản thân mình nhơ nhuốc, tôi như một món đồ chơi để người yêu và Thuận đá qua đá lại. Thực lòng tôi chỉ muốn đấm đá, cấu xé hai người đàn ông đã chà đạp cuộc đời tôi. Tôi nên làm gì bây giờ?
 
Top